Người ta đâu phải cứ có nhà cao cửa rộng, xe hơi nhà lầu mới thoả mãn đâu (H, 26 tuổi) Tôi đi sau cặp vợ chồng và đứa con này như bị thôi miên
Thời kì thì quá ít, trong khi đối tượng của mình hồ hết chưa từng cầm máy ảnh để chụp “có ý thức” bao giờ. Hôm nào cũng tầm giờ này cô mới về tới nhà. Tới khi về lại được quê hương cô phải tợ vào một cụ già
Rồi tàu sẽ đi về một nơi xa lắm, chở đi những nỗi buồn phiền và mang theo những trông về một cuộc sống mới. (L, 23 tuổi) Bạn tôi đang chuẩn bị cho một buổi truyền thông trong dự án xã hội.
Lần trước hết ở Việt Nam có một triển lãm như thế - nơi những cô gái hành nghề chụp chính về cuộc sống của mình
(T. M. H, 21 tuổi) Một khách đi đường dừng xe và hỏi (M, 23 tuổi) Dù cái bóng này là của bạn trai tôi, nhưng nhìn thấy nó, tôi vẫn rùng mình
Và thật may mắn, khi tấm hình chụp được trong phút giây này là màu xanh nhóng của tôi… (V, 26 tuổi) 2h sáng, M (23 tuổi) vừa trở về nhà sau khi đi làm. L, 21 tuổi) Đoạn đường tàu này nằm chắn ngang trên đường về nhà tôi. Tôi dõi theo đoàn tàu vun vút chạy qua trước mặt
Mấy năm nay, bà ốm và bị bệnh thần kinh, mất trí, không kiểm soát được hành vi, kể cả đại tiểu tiện (L, 23 tuổi) Mẹ đẻ tôi dạy con trai tôi học bài. Giá mà có ai đó bước cùng để bớt đi nỗi mệt nhọc… (L, 22 tuổi) Đây là mẹ tôi. Đấy mới chính là điều mang lại thành công của dự án
Đó là sự san sớt, cảm thông, là thứ giúp người với người được gắn kết với nhau trong một xã hội văn minh, nhân ái.
Nhưng giờ bà đã phát bệnh thần kinh, ăn uống, đại tiểu tiện đều không kiểm soát, cô phải bươn chải nuôi con nhỏ, bà mẹ nuôi mất trí và các em. (H, 26 tuổi) Tôi có 2 cậu con trai phải gửi mẹ ở quê trông giúp để đi làm
Dĩ nhiên tôi xóa mấy cái ảnh đó đi ngay khi đổ vào máy tính. Sống trong môi trường ấy, tôi đích thực cảm thấy bị sức ép (M, 17 tuổi) Tôi ngồi duỗi chân với bạn tôi thật thoải mái.
Các học viên ở đây đã và đang là nữ lao động dục tình muốn học nghề để bắt đầu một cuộc sống mới
Ước gì, tôi có thể và có thời gian để làm việc đó (V, 26 tuổi) Tôi sống trong một gia đình đam mê bài bạc
Tôi đã từng có thời kì ở đó. Giá mà tôi, tôi chứ không phải ai khác, được ngồi sau xe ấy (L, 23 tuổi) Một khu chung cư mới vừa mọc lên.
Tôi ước gì mình có đủ tiền để mua một căn hộ, dù chỉ bé xíu trong đó (H, 25 tuổi) hiện thời, tôi đã gặp được một người đàn ông tốt
(T. Anh ấy ưng dĩ vãng của tôi. Ví như tấm ảnh đứa bé 11 tháng đang bò lểnh nghểnh theo chân khi cô ấy đi làm vào buổi tối, với đầy đủ xúc cảm mạnh, bố cục, màu sắc, chuyển động đều đẹp hoàn hảo
Đọc hàng trăm dòng ghi cảm tưởng tại triển lãm, chắc rằng các cô sẽ thấy vui và ấm lòng hơn khi hồ hết đều phân trần sự xúc động của người xem với sự thông cảm, san sẻ với các cô. Trên tường là chiếc mũ cô vừa mới mua, định mang về quê cho con trai lớn đang học mẫu giáo
Về được đến nhà, tôi phải đi qua cái ngõ này cùng với nhiều tâm trạng. Na Sơn (Depplus. Có cô bị xâm hại từ năm 14 tuổi, 17 tuổi nạo thai vì mối tình trẻ mỏ của cô đã cao chạy xa bay
V. Về mặt kỹ, mỹ thuật, chính những đồng nghiệp lâu năm trong nghề ảnh của tôi cũng khôn cùng bất thần khi có vài khuôn hình xuất thần khiến cho chính một người cầm máy lâu năm như tôi phải ganh tị.
Mỗi cô là một cuộc thế, cảnh ngộ chứa nhiều góc khuất mà nếu không phải họ rút những tâm can từ đáy lòng thì ít ai hiểu được, cảm thông được
Tôi mong được lấy anh ấy làm chồng (T. Chính tôi đã gặp cảnh ấy hai hôm sau khi đến nhà nhân vật để chụp bà mẹ nuôi bị bệnh tật của cô.
Đôi chân mỏi mệt của tôi trên con đường đêm sau mỗi ngày đi làm về
Chính là tình thương tình của người mẹ, xúc cảm muốn nói lên tâm can, ước muốn bị dồn nén bao năm của cô và cả những người bạn đã giúp cho cô có được cú bấm máy xuất thần ấy
Đáng ra, đó là việc hàng ngày của tôi. Ai cũng chơi bài bạc, mọi lúc, mọi nơi. (23 tuổi) trong căn phòng trọ, đang trang điểm để chuẩn bị đi làm
Những chuyện ấy, hiện nay nghĩ lại thấy thật đáng sợ. Chị có chồng để yêu thương và che chở, con có bố để được coi sóc và dạy bảo. Bố mẹ đẻ tôi mất khi tôi 14 tuổi, tôi ở với mẹ nuôi tôi từ đó
Cũng đôi chân này, vài năm trước đây, tôi đã từng tự dùng xích để xích chân mình vào đó để giúp mình cắt cơn nghiện ma túy. Khi đặt hai góc nhìn ấy cạnh nhau trong triển lãm thì đích thực hiệu quả. Vn)
Có những đêm đã hơn 2 giờ, một cô gọi "em vừa đi làm về, anh có muốn đến chụp cho chân thực không"? Và thế là tôi lại vùng dậy lập tức chạy đến ghi lại hình ảnh. L, 21 tuổi) Con ngõ nhỏ ban đêm nơi tôi ở
Nó rất hay bò bám theo chân mẹ và dì mỗi khi đi làm. Thú thiệt khi mới bắt đầu tôi rất hoang mang. Bà không kiểm soát được hành vi, kể cả đại tiểu tiện đều tại chỗ. Đấy chính là thành công của triển lãm này, vì đúng là các cô "nói ra đừng sợ" cũng chính là để cộng đồng hiểu hơn, cảm thông hơn với họ.
Những đầu manequin có ghi tên mỗi học viên đang học nghề làm tóc và trang điểm của Trung tâm dạy nghề phụ nữ Hà Nội.
Có cô cha mẹ chết trong 1 tai nạn, bản thân bị bán sang Trung Quốc từ năm 14tuổi để làm gái. V. Cô đơn, mỏi mệt, chán chường… Không biết bao nhiêu ngày đã đi qua và sẽ đi qua ngõ ấy… (L, 22 tuổi) Con trai tôi 11 tháng, rất nghịch. Nó bò rất nhanh. Vượt qua con tàu này, tôi sẽ về đến nhà của mình, đó là chỗ dừng chân, là bến bờ, điểm đỗ của tôi.
Những dãy nhà cao ngất và thật đẹp. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn đặt một góc nhìn của người ngoài công tâm nhìn về các cô bằng cách tự tay bấm máy. Bữa nay tôi đi làm về muộn hơn mọi ngày, vì buổi chiều vừa tranh thủ lên thăm cô bạn đang ở trong trại 2 về. Có cô thì bị chính người mình chung sống, gọi là chồng kỳ thị đánh đập, tra tấn ý thức và cuỗm hết tiền bỏ đi để lại 2 đứa con nhỏ.
Chúng tôi cần lắm những hoạt động như thế. Từ những chất liệu ấy, mỗi ý là một vài tham mưu, hình ảnh “vẽ” trong mường tưởng được đưa cho từng cô gái để họ chụp, đương nhiên sau khi đã huấn luyện họ một ít kỹ năng về khuôn hình, kỹ thuật. Nó khiến tôi nhớ lại hình ảnh gớm ghiếc và cái bóng to lớn của người đàn ông đã xâm hại tôi khi tôi mới 14 tuổi. Thật may là các em đều rất sẵn lòng san sớt những khúc mắc trong đời sống của mình cũng như ước mong cho tương lai.
(M, 23 tuổi) tình yêu và xe đạp… nhưng hai bạn ấy trông thật hạnh phúc. Để thực hành dự án, tôi đã nhờ các cô gái ghi ra giấy những thứ đáng nhớ, biến cố trong đời họ, cảm giác của họ trong thời gian hành nghề và ước mong họ có cho tương lại.