Cậu tận mắt thấy mẹ gầy sọp đi, tận mắt nhìn thấy mẹ nằm bẹp rồi ra đi mãi mãi… Cậu rất muốn nói một câu: “Con xin lỗi mẹ”, mà không còn thời cơ nữa
- Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ quờ quạng - bà mẹ nuôi nghĩ - Cậu sẽ lạnh cóng! Song cậu bé đã tháo bỏ toàn bộ và đang run rẩy. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang.Các bạn lật xem áo của cậu, bỗng đều cười òa lên. Thì ra, chỗ đính khuy trên chiếc áo trắng của cậu là một miếng vải cũ màu vàng. Biết rõ sự thật, các bạn cười òa lên, ánh mắt lại chế giễu như trước.
Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị.
Còn cúc áo của cậu lại nghiêng lệch, hai dãy xếp thành hình chữ "vê" (V). Không có gì ngoài những chiếc áo bông dầy đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ quần áo và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Chị bò phía bên dưới cầu. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo đính chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ "vê" (V).
Song, cậu thừa kế được tính khí kiên cường và cần cù phấn đấu của mẹ. Có bạn bỗng hỏi: - ơ hay! vì sao khuy áo của bạn không giống của chúng mình nhỉ? Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cúc áo của mình, quả thật không giống cúc áo của người khác hai dãy thẳng đứng. Có một hôm, cậu dự cuộc triển lãm trình diễn thời trang, đó là những mẫu thiết kế của nhà thiết kế thời trang bậc thầy, đỉnh cao thế giới.
Trong giờ giải lao, các bạn ấy đều vây quanh cậu, vạch xem áo xống mới của cậu. Cần hiểu rằng, từ nhỏ đến lớn, cậu toàn mặc quần áo cũ của anh, vá chằng vá đụp nữa! Quả nhiên đúng như dự định của cậu, khi cậu bước vào lớp học, ánh mắt của các bạn đều trố lên, các bạn đều không ngờ được rằng, cậu lúc nào cũng mày mặt lọ lem, đầu bù tóc rối bụi bặm cũng có lúc vinh quang rực rỡ như thế này.
Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhó xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
***** Sau khi nghe anh ta kể hết câu chuyện, tất những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm nghĩ suy mãi. Cậu có rất nhiều rất nhiều tiền, trùng tu tu tạo phần mộ của mẹ nhiều lần. Cậu cầm học tập, làm cho thế cuộc của cậu phát sinh biến đổi một trời một vực. Bà chui xuống cầu để tìm.
Vũ Phong Tạo dịch(Theo Bán nguyệt san “Truyện mini chọn lọc”) Một lạy nguyện tấm lòng son Cám ơn Mẹ, đã cho con cuộc thế Khấn Mẹ - lệ con tuôn rơi Hứa sống xứng đáng với đời - Mẹ yêu!!! Nếu câu chuyện làm bạn cảm động, hãy nhấc điện thoại lên và bấm số của bác mẹ, chỉ để nói rằng: "Con yêu ba má!".
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Trơ thổ địa giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai.
Cậu muốn đến lớp, đến trường ra oai với các bạn học, rằng cậu cũng có một chiếc áo mới của mình, mà là một bộ "mốt" nhất nữa. Chị hiểu rằng mình chẳng thể đi xa hơn được nữa. - Bên trong có phải là…? Cậu không làm chủ mình được nữa, lao lên sân khấu, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong thiên nhiên cũng là một mảnh vải màu vàng! Cậu ta quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc đau khổ
Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Mẹ làm nghề xay đậu phụ, thường ngày mẹ rất ít ngơi tay, từ đó về sau đến thời gian xả hơi mẹ cũng không giữ lại cho mình. Trong đó, có một người mẫu nam bước lên sàn diễn, mắt cậu bỗng căng lên, đầu óc kêu ong ong hỗn loạn: “Bộ áo màu trắng ấy với hai dãy khuy đồng hình chữ "vê" (V).
Bà mẹ nuôi đứng nhin sững sờ khi cậu bé tuần tự cởi bỏ hết thảy và đặt lên mộ mẹ mình. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy, cúc áo đành phải đính sang bên cạnh.
Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Và cậu bé òa khóc. Buổi trưa về đến nhà, trước mặt khách đến thăm, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình. Ảnh Internet Tình mẫu tử Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ trợ giúp. Những ánh mắt ấy làm cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu.
(Khuyết danh) Cúc áo của mẹ Cậu còn nhớ năm ấy 12 tuổi và còn đang đi học. Sáng tinh sương hôm ấy mẹ đã kéo cậu ra khỏi chăn, cậu lẩn tránh bàn tay lạnh cóng của mẹ, còn nằm rốn trên giường một lát, thì đã nghe thấy mẹ nói: "Con trông đây là cái gì?" Ảnh Internet Cậu mở to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quân phục như cậu từng ước mong, hai hàng cúc đồng, trên vai áo có ba vạch màu xanh, đó là mốt quần áo "thịnh hành" trong học sinh.
Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt lực bên cạnh con. Cậu bỗng mừng húm, vội mặc áo xống, ngay bát miến trường thọ cũng ăn vội vội vàng. Sáng hôm sau, một người nữ giới tài xế đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình.
Thế rồi cậu bắt đầu cởi xống áo. Mẹ cậu lao đến trước mặt con, giơ cao tay, nhưng rút cuộc không giáng xuống. Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến… Cậu rõ ràng cảm thấy, từ hôm ấy trở đi, mẹ hình như biến thành một người khác.
Rút cục, một nhà thiết kế bậc thầy nói: "Thực ra, quờ quạng những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!". Ngồi trên vị trí của mình, cậu hoàn tất tiết học trước hết một cách vui vẻ, hởi lòng hởi dạ. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?".