Phi làm việc vất vả
\Trong trường hợp có ai hỏi đi đâu thì nói là đi chơi. Đi học hoặc có thể đưa ra bất cứ lý do nào chứ không phải là đi Trung Quốc. Yên Bái. Anh và 5 người khác đi cùng với Trần Thị Hạnh (47 tuổi. Làm gì thì Phi không biết. Gửi lại con cái cùng vớ tài sản gồm ruộng vườn. Tụ hội vào địa bàn các xã vùng sâu.Chúng tôi phải làm việc từ 8h cho đến 20h đêm. Tỉnh Hà Tĩnh) lên xe khách chạy tuyến Cẩm Nhượng - TP Vinh. Miền trong cả nước. Trong điều kiện độc hại và nặng nhọc. Lực kiệt mới được trả về nước. Nhiều người may mắn trở về nước sau đó cũng mang "thương tích" suốt thế cuộc. Xóm dưới. Số còn lại không có giấy tờ tùy thân.
Trong đó có Phi đều phải lặng im. Dòng thông báo gửi về chỉ vẻn vẹn có mấy chữ nên duyên do chị Mùi tử vong là vì sao thì gia đình chẳng ai biết. Hà Tĩnh… "Hằng ngày. Không đảm bảo đủ các điều kiện an toàn lao động. Trú tại xã Cẩm Nhượng. Cuộc sống hết sức khổ sở. Một người xuất cảnh trái phép làm thuê ở Trung Quốc gặp tai nạn.
Qua sự dẫn dắt của các đối tượng môi giới vượt biên trái phép sang Trung Quốc. Vợ chồng Ninh không có nhà để về vì toàn bộ tài sản của gia đình đã bán đi để trang trải hoài cho chuyến đi cần lao chui. Bởi có người đã phải thiệt mạng nơi đất khách.
Phú Thọ. Chỉ sau 15 ngày tôi đã tìm được về Việt Nam". Anh vẫn bàng hoàng. Sau đó khoảng 30 phút có 2 xe ôtô Trung Quốc chở đi qua các trạm rà của Công an Trung Quốc… đến một điểm tập trung khác. Anh Nông Văn Hoan. Anh Phi cùng những người khác ra đến chợ Quảng Ninh. Thật may.
Bài 1: Rủi ro nơi đất khách. Chuyến đi "bão táp" này có khoảng 24 người. Ninh bỏ trốn về nước. Phi chỉ nghe thấy bảo rằng họ đi làm gỗ. Hạnh đề nghị tất những người trên xe đều phải im lặng. Vùng xa nơi người dân thiếu thông báo. Nơi ăn uống và nơi ở nể bảo đảm… Suốt cả ngày. Làm hoa còn cụ thể ở đâu thì không biết. Với các chị em. Theo lời kể của anh Hồi thì Ban đầu.
Không ai trò chuyện với ai. San sẻ với chúng tôi. Huyện Yên Lập). Chị Mùi đã chết. Tính đến thời điểm này. Họ làm việc ở đây chưa đầy nửa tháng thì bất thần Cảnh sát Trung Quốc ập vào thẩm tra.
Song những lời dỗ ngon dỗ ngọt của các đối tượng môi giới khiến vợ chồng họ đồng ý. Trú tại Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh) cung cấp. Bên cạnh đó. Cho đến một ngày. Như báo Công an bắt người cần lao chui để trục xuất về nước. Một trong những công dân đã xuất cảnh trái phép sang Trung Quốc lao động phi pháp.
Vợ chồng anh khăn gói xuất phát với bao hy vọng về một công việc tốt đẹp hơn nơi xứ người. Anh Hồi bàn với vợ sang Trung Quốc làm ăn. Anh Nguyễn Xuân Phi. Nhà nào cũng chỉ toàn người già. Chị Mùi ra nước ngoài lao động phạm pháp trong một năm và đã gửi được về cho gia đình hơn 20 triệu đồng.
Do không có giấy má tùy thân nên họ bị tạm giữ về hành vi nhập cảnh trái phép. Anh Phi giờ đã là công nhân của một khu công nghiệp nhưng mỗi khi nhớ lại câu chuyện đã xảy ra. Những người này luôn phải sống trong tâm trạng lo lắng. Dùng xe máy chở đến một lán của người dân. Anh Hồi phân bua: Vợ chồng tôi còn may mắn hơn những người khác… không ít người giờ đã phải bỏ mạng nơi xứ người.
Phi cùng một người nữ giới tên Duyên được giao làm nghề thổi chai. Trung Quốc. Có mức lượng cao… là hoàn toàn không có thật. Số còn lại không có giấy tờ sẽ được một người đàn ông Quảng Đông đưa ra bờ sông Ka Long. Ưng trắng tay. Bất an vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị trục xuất về nước.
Dạo đó. Còn lại những người khác đi đâu. Nhiều người cho nên buộc phải ở lại cho đến khi sức tàn. Chúng tôi phải ở trong các xưởng. Đi làm việc. Khoảng hơn 1 tháng thì được trả về nước. Hằng ngày. Một số trường hợp thì bị bóc lột cũng đành phải cam chịu vì không biết tiếng cũng chẳng có một đồng tiền nào trong người. Chúng tôi tìm về huyện miền núi Yên Lập (Phú Thọ) vào những ngày cuối thu.
Bị chủ dùng lao động quản lý rất gắt gao… Lời tâm sự của một trong các lao động phi pháp từ Trung Quốc trở về đã vẽ ra bức tranh về tình cảnh của những người cần lao chui. Xã Xuân An. Hoa màu cho một người quen. Ở đâu thì không biết. Kiếm chút vốn giắt lưng phòng khi tuổi già sức yếu. Không dám ra ngoài vì sợ bị bắt giữ. Tỉnh Phúc Kiến. Huyện Cẩm Xuyên. Nếu ra ngoài thì cũng chẳng biết đi đâu.
Họ chỉ biết con gái sang Trung Quốc lao động. Vợ chồng anh Hồi còn may mắn hơn nhiều trường hợp khác. Ban đầu vợ anh còn e dè vì cả hai vợ chồng cùng đi. Cuộc sống khó khăn và đang có nhu cầu tìm việc làm trên cả nước như Thanh Hóa.
Con cái rồi ruộng vườn biết để cho ai chăm sóc. Vợ chồng anh làm công cho một công ty chế biến hải sản ở huyện Phúc Thanh.
Nghe theo lời rủ rê của chúng bạn. Toàn tỉnh Phú Thọ có khoảng 1. Hiện tại. Đang được trông nom tại bệnh viện. Còn cụ thể làm gì. Quê người Hơn một năm đã trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy nhưng ký ức thất kinh vẫn hiện về mồn một trong tâm tưởng anh Nguyễn Văn Hồi. Theo lời anh Phi thì khoảng 13h30 ngày 22/4.
Họ nhận được tin dữ. Ắt mọi người. Về phần gia đình chị Mùi. Ninh từ người đàn ông khỏe mạnh. Khắp làng trên. Môi trường độc hại. Quê người như trường hợp của chị Nguyễn Thị Mùi (trú tại huyện Yên Lập). Khi trở về nước "thân tàn ma dại"… Không chịu được áp lực lao động. Trong trường hợp này họ sẽ không phải trả tiền công. Họ cũng chẳng nhận được chế độ gì cho người thân từ chủ dùng cần lao.
Đến gần trưa thì những người có hộ chiếu và giấy má hợp thức được Hạnh đưa qua cửa khẩu Móng Cái sang Trung Quốc và Hạnh cùng đi sang đến nơi tụ hợp tại Quảng Đông (Trung Quốc). Men theo con đường nhựa nói quanh.
Lào Cai. Trên thực tế thì tình cảnh của những cần lao "chui" từ Trung Quốc hết sức đáng thương… tất tật những gì các đối tượng đã quảng cáo như cần lao thanh nhàn. Nhà cửa. Trong số 24 người cùng đi trên chuyến xe này có 20 người có hộ chiếu. Khi nào qua cửa khẩu Móng Cái mới phát cho từng người để họ tự qua cửa khẩu.
(Ảnh do Công an Lạng Sơn cung cấp) Tình trạng xuất khẩu cần lao trái phép xảy ra ở các vùng. Trong điều kiện làm việc khắc nghiệt. Chở sang Trung Quốc. Trong khi đó. Vậy là. Độ tuổi cốt yếu từ 20 đến 30 tuổi.
Trong chiếc lán đó có cả người Trung Quốc và người Việt Nam. Hạnh yêu cầu mỗi người nộp cho Hạnh 350 nghìn đồng cùng hồ sơ… Hạnh cầm quờ hộ chiếu của những người chuẩn bị đi. Một ngày sau đó. Không được nói tiếng Việt và không được đeo khẩu trang. Chăm nom. Bị chủ sử dụng lao động vắt kiệt lực.
Chủ sử dụng cần lao lại có hàng ngàn mánh khóe để không trả lương cho công nhân hoặc tìm cách xù nợ. Trong đó riêng huyện Yên Lập có 706 trường hợp. Sau khi qua được hàng rào thì có 2 người Trung Quốc đi xe ôm. Thực tại thì họ đều phải làm việc trong các công ty của Trung Quốc.
054 công dân xuất cảnh trái phép sang Trung Quốc lao động. Trẻ nít và những người không còn khả năng lao động. Một số thì trắng tay như trường hợp Lê Quảng Ninh (ở khu An Lạc 1. Cả thảy những người này đều đi lao động theo con đường phi pháp.
Mối hiểm nguy còn có thể cao hơn nhiều vì họ có thể trở nên nạn nhân của các đối tượng mua bán người.